Hai cái thượng cổ thần thú, thật sự là kẻ thù gặp nhau, lại lần nữa giằng co, ấy không đúng, Giải Trĩ mới là thượng cổ thần thú, Cùng Kỳ chỉ là thượng cổ ác thú, dù sao này hai là đối thủ một mất một còn, chỉ thấy Cùng Kỳ ngửa mặt lên trời rống dài, thân hình ngẩng lên, làm bộ muốn lao vào, Giải Trĩ cũng đem Liễu Vô Ngôn vứt đến một bên, nó hướng một sừng về phía trước, quanh thân lóng lánh bạch quang, hung mãnh phóng về phía ác thú Cùng Kỳ.

Ác thú Cùng Kỳ cũng thả người nhảy lên, dưới chân đạp hồng quang, mở ra cái miệng khổng lồ dữ tợn, nanh vuốt lạnh lẽo sắc bén lập loè ra quang mang hung lệ, chỉ nghe một tiếng ầm ầm vang thật lớn, một đoàn quang mang nổi lên, hai con thú này đã nhào vào nhau, triển khai vật lộn với nhau.

Tôi không nói được gì nữa, vốn là kêu Giải Trĩ ra để cùng hợp tác với tôi đánh Liễu Vô Ngôn, ai biết Liễu Vô Ngôn lại triệu hồi ra một con Cùng Kỳ, tôi mơ hồ hiểu được chuyện gì đó, lúc trước ông chủ Phúc Duyên Trai nói tôi đi Tê Giác Lĩnh tìm Giải Trĩ, khó trách ông ta lại biết rõ ràng như thế, thì ra Ác thú Cùng Kỳ căn bản chính là cùng một chiến tuyến với ông ta.

Nói không chừng để tôi đi tìm Giải Trĩ, là để giải vây cho con Cùng Kỳ kia.

Liễu Vô Ngôn nhìn tôi, cười hắc hắc.

- Làm sao mà cậu lại không nói chuyện nữa?

Tôi siết chặt nắm tay, trong lòng nôn nóng vạn phần, không ngừng suy tư đối sách, tình hình hiện nay đối với chúng tôi cực kỳ bất lợi, nếu không có kỳ tích xuất hiện, hôm nay chúng tôi nhất định sẽ thua, hơn nữa sẽ thua rất thê thảm, tôi rất muốn cùng bọn họ đua một hồi, lại không dám hành động thiếu suy nghĩ, lúc này tôi bất động, hơn phân nửa Liễu Vô Ngôn cũng sẽ không dễ dàng ra tay, trường hợp này còn có thể giằng co, nếu tôi vừa động thì sẽ bại, vậy hết thảy đều xong rồi……

Tôi đang suy nghĩ miên mang, người áo bào tro bên kia bỗng nhiên cười dữ tợn rồi nói.

- Các người cứ chậm rãi trò chuyện, tôi muốn cùng chơi với cô gái nhỏ này một chút.

Ông ta nói xong thì đi về hướng Nam Cung Phi Yến, tôi tiến lên một bước quát.

- Ông muốn làm gì?

Ông ta cũng không thèm quay đầu lại, đột nhiên vung tay lên với Nam Cung Phi Yến, ngay sau đó ha ha cười to, chỉ nghe Nam Cung Phi Yến kêu thảm một tiếng, trên mặt đều là thống khổ, hình như bị trúng cái gì đó, mà thân thể lại bị trói không thể nhúc nhích được, người áo bào tro kia lạnh lùng nói.

- Đây là phệ tâm huyết cổ, chính là lấy được từ trong tay cổ vương, sau khi vào người, sẽ theo kinh mạch ăn hết máu thịt, hai canh giờ sau sẽ chui vào trái tim, sau đó sẽ ăn sạch sẽ ngũ tạng lục phủ của cô gái nhỏ này, hắc hắc, tư vị đó là tuyệt không thể tả, cứ để cho cô tự mình trải nghiệm đi thôi, nếu chịu không nổi, thì tới cầu tôi, nhưng mà phải cầm Nước Mắt Thiên Hồ tới trao đổi.

Nam Cung Phi Yến cắn chặt răng, cố nén độc trùng phệ thể sinh ra đau đớn, lại cố gắng nặn ra một tiếng hừ lạnh đầy khinh thường ra khỏi kẽ răng, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm mấy người này, giống như sắp phun lửa tới nơi.

Tiệp Dư ở phía sau hô một cái rồi muốn xông lên, lại bị Tiểu Bạch gắt gao giữ chặt, tôi siết chặt quyền, trong lòng hừng hực lửa giận, quay đầu lại lặng lẽ nói với Tiểu Bạch.

- Các người chạy mau, trở về tìm Tư Đồ tiên sinh cầu cứu, tôi không muốn vì các người mà phải phân tâm.

Tiệp Dư còn muốn bướng bỉnh, thời khắc mấu chốt vẫn là Tiểu Bạch biết nặng nhẹ, lôi kéo Tiệp Dư nói.

- Đi mau, đừng làm cho anh họ thêm phiền, hai chúng ta ở đây cũng vô dụng, không đủ cho người ta nhét kẽ răng, mau đi thôi

Cậu ta mạnh mẽ lôi kéo Tiệp Dư chạy ra phía bên ngoài, Liễu Vô Ngôn ngang nhiên bất động, người áo bào tro kia cùng A Nam lại cố ý truy kích, tôi duỗi tay ngăn ở trước người bọn họ, lạnh lùng nói.

- Hai vị, ngay cả mấy đứa trẻ mà các người còn không buông tha sao, có bản lĩnh gì, thì cứ ra tay với tôi này.

Nam Cung Phi Yến bỗng nhiên ngẩng đầu, thống khổ nói.

- Em, em đi nhanh đi, đây là chúng tôi, chuyện của Thiên Hồ Tộc chúng tôi, không có quan hệ gì tới em…Em đấu không lại ông ta, ông ta, trên tay ông ta chính là Luyện Thần Đỉnh…

Chị ấy nói chưa xong một câu mà đã đau tới mức ngất đi, tôi nhìn bộ dáng thống khổ của chị ấy, trong lòng giống như kim đâm rất là khó chịu, nhìn cái tiểu đỉnh hắc khí lượn lờ trong tay Liễu Vô Ngôn, cắn chặt răng, quản nó cái gì Luyện Thần Đỉnh, cố không được nhiều như vậy.

Phải đối phó với cao thủ như vậy, phù chú trong túi Càn Khôn một cái cũng chưa dùng, tôi lại lần nữa siết chặt quyền, đầu ngón tay truyền tới một trận đau đớn, tôi cảm giác được máu tươi chậm rãi nhỏ giọt, xông vào bên trong Huyết Ngọc Ban Chỉ.

Tôi thở sâu, hiện tại chỉ có một biện pháp, chỉ mong phương pháp đã từng đánh lui Xa bà bà, có thể lại lần nữa dùng được.

Sát Tự Huyết Chú, tái khởi.

Liễu Vô Ngôn lạnh lùng khoanh tay mà đứng, nhìn tôi, bất động, cũng không nói, chỉ là mày hơi nhếch lên, giống như có chút khinh thường, muốn đón đỡ chiêu này của tôi. Thần sắc người áo bào tro kia cùng A Nam có chút không đúng, liếc mắt nhìn Liễu Vô Ngôn một cái, đồng thời lui một bước về phía sau, thật hiển nhiên hai cái cáo già này, muốn cho Liễu Vô Ngôn tới đối phó tôi.

Mà thiếu nữ ở bên cạnh trước sau không nói một lời, sắc mặt lại rốt cuộc thay đổi, nàng ngơ ngẩn nhìn tôi, há mồm muốn nói, lại rốt cuộc cũng không nói được cái gì, chỉ là lặng lẽ bước ra hướng bên cạnh, lặng lẽ di chuyển một bước về phía tôi.

Phản ứng của mấy người bọn họ, tôi đều xem ở trong mắt, nhưng tôi lại không có đi suy nghĩ nhiều làm gì, tôi cần phải thừa dịp Liễu Vô Ngôn bất cẩn, mau chóng đem Sát Tự Huyết Chú hoàn thành, nếu không một khi bị đánh gãy, vậy không chỉ có là kiếm củi ba năm thiêu một giờ, tôi cùng Nam Cung Phi Yến đều phải xong đời ở chỗ này.

Hai cái thần thú kia đã đánh nhau túi bụi giữa không trung, hoàn toàn không rảnh lo nơi này, cho nên, đây là cơ hội duy nhất của tôi.

Chỉ trong chốc lát trước mặt chợt lóe hồng mang, Sát Tự Huyết Chú rốt cuộc hoàn thành, tôi không do dự chút nào, trở tay lập tức đẩy ra, Sát Tự Huyết Chú lập tức bay ra, đánh thẳng về phía trước người Liễu Vô Ngôn.

Nếu là chế trụ được ông ta, thì hai người kia cũng không đủ để tôi phải lo lắng.

Nhưng mà Liễu Vô Ngôn cũng không trốn tránh, cứ đứng ở nơi đó lạnh lùng nhìn Sát Tự Huyết Chú phun ra nuốt vào quang mang màu đỏ kỳ lạ, lắc lư bay về phía ông ta, lại giống như là nhìn không thấy, trong lòng tôi mừng thầm, lại ngay lúc huyết chú sắp đánh vào trên người ông ta, Liễu Vô Ngôn nhanh chóng đưa tay trảo một cái, cầm lấy người áo bào tro lăng không nhiếp tới, không nghiêng không lệch che ở trước người ông ta.

Tôi chấn động, chỉ thấy Sát Tự Huyết Chú vừa vặn đánh vào trên người, vẻ mặt của người áo bào tro toàn là kinh hãi, lại bị Sát Tự Huyết Chú đánh ở ngực, lập tức hồng mang đại phóng, toàn bộ huyết chú hoàn toàn ấn nhập vào ngực ông ta, ông ta chỉ có thể phát ra một tiếng kêu thảm ngắn ngủi, mà ngay cả trên khuôn mặt đều lộ ra yêu dị hồng mang.

Không, đó không phải hồng mang, tôi thình lình thấy rõ, đó là máu tươi, là chính máu của ông ta, từ trên mặt thẩm thấu ra, chỉ trong nháy mắt, trên thân người áo bào tro cũng đã bị máu của chính mình làm cho ướt sũng, bỗng nhiên kẻ này giãy giụa quay đầu lại, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng được nhìn về phía Liễu Vô Ngôn, mà trong khoảnh khắc này, toàn thân đồng loạt phun ra máu tươi, giống như trên người bị đâm thủng hàng ngàn lỗ máu, phun ra từng tia máu đồ sộ, Liễu Vô Ngôn sớm đã rời khỏi khoảng cách mấy mét, lạnh mắt nhìn người áo bào tro, nhàn nhạt nói.

- Tôi ghét nhất người tự cho là thông minh, Thiên Hồ nhất tộc, chính là thượng cổ dị tộc, truyền thừa vạn năm, há chỉ là một tên Yếm Thắng Sư như ông là có thể tùy tiện khinh nhờn.

Tiếng nói của Liễu Vô Ngôn vừa dứt, người áo bào tro kia không cam lòng mở to hai mắt nhìn, trong yết hầu vang lên từng tiếng khanh khách, mà không thể nói được nên lời, máu trong thân thể hầu như đã cạn sạch, ông ta cố sức xoay người, hình như muốn chạy về phía bên này của tôi, thân mình lại giống như một cái túi xì hơi, nhẹ nhàng té rạp trên mặt đất, không bao giờ động.

Biến cố này hoàn toàn vượt qua khỏi dự kiến của tôi, tôi kinh ngạc há to miệng, quả thực khó mà tin được, uy lực của Sát Tự Huyết Chú, lại có thể đáng sợ tới như thế, mà người áo bào tro này Y Thắng cũng phải kêu là sư thúc, mà tôi lại không hề biết tên của ông ta, lúc này cứ như thế mà…… Đã chết?

Ánh mắt A Nam phát lạnh, lặng lẽ lui lại một bước, nhưng mà cái gì đều không có nói.

Liễu Vô Ngôn cũng không hề liếc mắt nhìn người áo bào tro kia một cái, ngẩng đầu liếc mắt nhìn tôi, cười khẽ, nói.

- Không tồi, rất là ra dáng, nhưng mà, nên tới phiên cậu rồi.

Tôi hơi hơi ngạc nhiên, không đợi tôi kịp phản ứng lại, hơi thở chung quanh chợt trở nên âm trầm, hàn ý nhè nhẹ chui vào từng ngõ ngách cơ thể, trong lòng tôi thầm hô không tốt, đang ngưng thần đề phòng, muốn lại cho Liễu Vô Ngôn một cái Sát Tự Huyết Chú, lại vào lúc này, một luồng ánh sáng đen vô thanh vô thức đánh úp lại đây, chính không biết từ nơi nào chợt tới, tôi chỉ cảm thấy hoa mắt, né tránh đã không kịp, chỉ cảm thấy trước ngực truyên tới một trận đau nhức xuyên tim, “Ai nha” một tiếng, chỉ thấy một luồng màu đen giống như lưới đánh úp về phía tôi, chỉ trong chớp mắt mà cả người tôi đã bị quấn kín, giống như là một cái kén tằm màu đen.

Rốt cuộc thì tôi cũng cảm thấy kinh hãi, lập tức vận lực giãy giụa, hắc ti kia thật là kỳ lạ, gắt gao bám chặt vào bên trong da thịt, dường như đang thít chặt vào bên trong da thịt tôi, tôi càng vận lực giãy giụa, thì hắc ti kia lại siết chặt thêm một phần, chỉ trong nháy mắt quanh thân tôi đã thống khổ vô cùng, rốt cuộc đứng thẳng không được, la lên một tiếng, bùm ngã quỵ trên mặt đất.

Liễu Vô Ngôn cười ha ha, giơ tay lên, một cổ hấp lực lớn lao truyền đến, tôi chỉ cảm thấy thân mình bay lên không, trước mắt đột nhiên tối sầm, theo sau đó hình như xuất hiện một luồng ngân quang lơ đãng, ngay sau đó, chỉ nghe lạch cạch một tiếng, tôi đã bị rớt xuống đất một cái thật mạnh, cùng lúc đó, một luồng hơi thở nóng bỏng vô cùng che rợp bầu trời truyền đến.

ngày 03/07/20

 

0.08165 sec| 2430.211 kb